Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Phan_73
Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình, liền vội vàng hỏi.
"Rời đi như thế nào, Mạc Thiên Kình, anh cứ nói thẳng ra." Chung sống mấy năm thế nhưng Lý Băng lúc này mới phát hiện ra Mạc Thiên Kình gian trá như thế, thậm chí phụ nữ có thai như cô cũng bị lợi dụng!
Mạc Thiên Kình nhìn cô, mặc dù có chút áy náy nhưng anh cũng không còn biện pháp, để có thể đoạt Sính Đình về thì cách nào anh cũng phải thử một lần.
"Cũng không có gì, chỉ cần cô đồng ý giúp tôi ở Sính Đình trước mặt nói tốt một chút để cho tôi và cô ấy có thể hợp lại là tốt rồi, thật ra thì cái người Diệp Duệ này cũng không tệ, cô có thể thử cùng anh ta lui tới xem sao, nếu như cô thật sự không thích anh ta thì tôi có thể giúp cô!"
Mạc Thiên Kình vẫn đối xử với cấp dưới của mình không tệ, anh cũng không hi vọng bọn họ sống không tốt.
Diệp Duệ là một người đàn ông thật tốt nếu anh ta thật lòng đối với cô mà thì anh ta sẽ có những ngày sống thật dễ chịu, chỉ là để làm được điều này cần phải có một chút thời gian.
Diệp Duệ đối với Lý Băng không phải là không có cảm giác, đã là đàn ông cho dù có muốn lên giường tối thiểu cũng phải nhìn thuận mắt, hơn nữa không phải người xưa đã có câu phải tu trăm năm mới được cùng chung chăn gối hay sao?
Anh tin rằng mình và Sính Đình chính là như vậy, Diệp Duệ và Lý Băng cũng chính là như vậy.
Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình: "Anh thật sự cho rằng Diệp Duệ là một người đàn ông tốt sao?" Muốn cô giúp anh nói tốt ở trước mặt của Sính Đình, vậy thì cũng phải xem, anh ta có thật lòng muốn chuộc lỗi với Sính Đình hay không, nếu như anh thật lòng đối tốt với Sính Đình thì tự nhiên cô sẽ giúp thôi.
"Dĩ nhiên, mặc dù tôi cũng là đàn ông nhưng ánh mắt nhìn người rất chuẩn, cô cũng đã theo tôi nhiều năm, tất nhiên cũng biết ánh mắt nhìn người của tôi như thế nào.
Lý Băng gật đầu một cái.
"Tôi cũng rất tin tưởng anh, nhưng nếu như anh thật một dạ hai lòng thì dù cho tôi có tình nguyện giúp anh thì Sính Đình cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu, không ai muốn người đàn ông của mình có dính dáng đến người phụ nữ khác cả."
Kể cả là cô thì cô cũng không thể tiếp nhận, tại sao đàn ông lại có thể chân trong chân ngoài mà người phụ nữ lại phải toàn tâm toàn ý.
Tại sao đàn ông có thể lưu luyến bụi hoa, mà phụ nữ chỉ cần hơi có dính dáng đến đàn ông khác lại bị nói là lẳng lơ, cái từ ** dâm phụ kia sao mà khó nghe đến thế.
Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng, vừa lái xe, vừa hỏi: "cô cũng cảm thấy tôi và Lam Thiến Thiến có gian tình sao?"
Anh và lam Thiến Thiến thật sự không có cái gì, nếu như có cái gì mà nói thì làm sao anh còn tới tìm Sính Đình, hơn nữa Mạc Thiên Kình anh căn bản cũng không phải là loại đàn ông thay sớm ba chiều bốn như thế.
Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình, châm biếm hỏi.
"Anh đừng nói với tôi, giữa anh và Lam Thiến Thiến là trong sạch đấy!"
cô mới không tin.
"Tôi và Lam Thiến Thiến thật sự trong sạch, thật ra thì lần đó, cô thật sự đã nghe lầm rồi, Lam Thiến Thiến lúc đó đang hôn mê trong bệnh viện, trong giấc mơ gọi tên tôi ra thôi, chắc nghe thấy vậy nên cô đã hiểu lầm!"
Mạc Thiên Kình đến bây giờ mới hiểu được tại sao cô và Sính Đình lại tức giận như vậy, nhất định là bởi vì khi Lam Thiến Thiến đang ngủ lại kêu tên của anh khiến cho bọn họ hiểu lầm.
Mạc Thiên Kình từ từ kể sơ qua câu chuyện sau khi bọn họ rời đi, đem tất cả sự tình nói cho Lý Băng biết, hi vọng cô có thể hiểu được, cũng hi vọng cô có thể giúp anh ở trước mặt của Sính Đình xác nhận một phen.
"thật đúng là xứng đáng, loại phụ nữ kia dù cho có bị ** tới chết cũng đáng đời!"
Ai bảo cô ta hư hỏng như vậy, phá hoại tình cảm của người khác, lại muốn làm người thứ ba, nếu như không phải vì cô ta...thì Sính Đình và Mạc Thiên Kình có thể đã sớm kết hôn.
Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng, nhàn nhạt nói.
"không ngờ mấy tháng không gặp miệng của cô càng ngày càng độc!"
Nhưng anh lại không hiểu tại sao khi đối mặt với Diệp Duệ thì lại thấy sợ như vậy, vô dụng như vậy !
Lý Băng tức giận nhìn anh: "Cái này cũng không phải là do công lao của Lam Thiến Thiến kia sao, nếu như không phải tại cô ta thì đoán chừng anh và Sính Đình bây giờ đang ân ái mặn nồng rồi, cũng không biến thành tình trạng như bây giờ. Chỉ là các người ai cũng đều có lỗi, ai cũng không đủ niềm tin với đối phương, bằng không thì Lam Thiến Thiến đó làm sao sẽ được như ý chứ!"
Coi như Lam Thiến Thiến có lẳng lơ ra sao thì người đàn ông nếu quả thật thích một người phụ nữ dù cho người khác có lột sạch quần áo quyến rũ họ thì họ cũng sẽ không có phản ứng, cũng sẽ thờ ơ hay sao?
Nhìn ra được lần này cả hai bọn họ cũng đều có lỗi, Mạc Thiên Kình nhìn siêu thị ở phía trước mặt, liền dừng xe đi xuống.
"cô nói cũng đúng, lần này tôi sẽ nghiêm khắc kiểm điểm thật tốt."
Mạc Thiên Kình cũng cảm thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này, nếu như ngay từ đầu anh tin tưởng Sính Đình thì cô ấy đã không phải chịu uất ức mà rời đi.
"Đúng rồi, Diệp Duệ đã biết tôi ở chỗ này, anh chắc sẽ không đến đây chứ?"
Điều Lý Băng lo lắng nhất chính là cái này.
Mạc Thiên Kình đi vào khu vực bán trái cây, chọn rất nhiều trái cây tươi bỏ vào trong xe.
"Chắc sẽ không, anh ta hiện tại không thể phân thân được, vụ án còn cần sự hợp tác của anh ta, tôi nghĩ nếu anh ta muốn tới đây thì chắc phải một thời gian nữa, nhiều lắm thì sẽ gọi điện thoại cho cô mà thôi!"
Mạc Thiên Kình hiểu rất rõ, chuyện lần này rất lớn, Diệp Duệ bị dính líu vào đó thì nhất thời sẽ không thể tới nơi này được.
Lý Băng nghe Mạc Thiên Kình nói vậy, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt, thật là làm cho tôi sợ hết hồn."
Mạc Thiên Kình nhìn dáng vẻ của Lý Băng như vậy không khỏi cười lạnh thành tiếng.
"Xem ra cô thật sự rất sợ Diệp Duệ!"
Lý Băng tức giận nhìn anh chằm chằm, thở dài nói.
"Anh thật sự không biết sự lợi hại của anh ta đâu, tôi căn bản không phải đối thủ của anh ta!"
Nghĩ đến Diệp Duệ, Lý Băng liền thấy lòng đầy sợ hãi.
Mạc Thiên Kình đi tới chỗ bán gia cầm, nhìn thấy có rất nhiều loại gà nhất thời không khỏi nhíu mày.
"cô nói Sính Đình cần ăn gà, nhưng là loại nào mới được chứ." |
trên mạng có nói trong lúc ở cữ phải ăn nhiều đồ bổ mới tốt, sau khi sinh thân thể rất yếu, cần phải bồi bổ nhiều.
Lý Băng nhìn các đủ các chủng loại trước mắt liền liếc đến một con gà, bên trên đó viết chữ gà đất.
"Mua cái này đi!"
Mạc Thiên Kình liếc nhìn xong liền gật đầu nói: "Được!"
Sau khi mua một con gà đất, hai người mua một ít đồ linh tinh liền trở về.
"Mạc Thiên Kình, anh nói Diệp Duệ thật sẽ không tới sao?"
Lý Băng vẫn là có chút không yên lòng, cũng không muốn anh nhanh như vậy đã tới đây, vì cô thật sự không biết phải đối mặt với anh ra sao.
Mạc Thiên Kình chuyên tâm lái xe, nhàn nhạt nói.
"Chắc không đâu, cô nói xem tôi có thể một lần nữa làm cho Sính Đình cảm động hay không?"
Anh cũng thấy rất lo lắng, anh rất sợ trong một tháng này anh cực khổ chăm sóc con lại nấu cơm giặt giũ nữa nhưng chỉ sợ Sính Đình lại một mực chắc chắn không tha thứ anh nếu như vậy anh thật sự rất đáng thương rồi.
"Tôi cũng không biết, nhưng Mạc Thiên Kình này, anh thật sự biết nấu cơm sao?"
Trong trí nhớ của cô, Mạc Thiên Kình chưa bao giờ xuống bếp lần nào, mặc dù khi huấn luyện trong quân đội đều phải tự mình nấu, nhưng ăn có ngon hay không thì lại là một việc khác.
Mạc Thiên Kình lắc đầu một cái.
"không biết, nhưng tôi sẽ học!"
Vì cơ hội lần này, anh cái gì cũng đều muốn học, chỉ cần lần này không có nhiệm vụ mới xuất hiện là tốt rồi!
#117
Chương 223: Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không làm người tình của anh!
Lý Băng nghe Mạc Thiên Kình nói vậy thấy có chút bội phục anh: "không nghĩ tới lần này anh lại nguyện ý học nấu cơm, chỉ vì muốn đoạt lại Sính Đình, đây thật là tự tìm đến cái khổ mà!"
Trước kia lúc ở chung với nhau thì không quý trọng, cư nhiên bây giờ còn phải làm bảo mẫu trong gia đình để lấy lòng Sính Đình.
Mạc Thiên Kình không có lên tiếng, Lý Băng nói rất đúng, chính là tự anh chuốc lấy mà.
"Mạc Thiên Kình, trong khoảng thời gian này cũng không có vụ án nào để làm hay sao?"
Nhìn dáng vẻ của anh thanh nhàn như vậy, đoán chừng cũng không có vụ án gì lớn, nếu không thì sao lại có thể ở chỗ này làm bảo mẫu được.
Mạc Thiên Kình lắc đầu một cái, xe đã về đến nhà.
"không có, trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, coi như là được thả lỏng một chút đi!"
Mạc Thiên Kình hi vọng có nhiều thời gian ở bên cạnh Sính Đình, có lẽ bọn họ cũng có thể thử yêu đương một lần, cũng có thể để cho Sính Đình hưởng thụ cảm giác yêu một lần là như thế nào, có lẽ sẽ nhanh chóng đồng ý anh hơn.
"Vậy cũng hay! Ngày nghỉ của chúng ta thật sự là quá ít ỏi!"
Bọn họ đi theo nghề này ngày nghỉ thật sự không nhiều lắm, tùy thời lại có nhiệm vụ, tùy thời sẽ phải lên đường.
Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, qua nhiều năm như vậy có khả năng là nhiệm vụ lần này tương đối ít, nếu như là lúc trước thì thời gian này anh nhất định là đang vội vàng bể đầu sứt trán rồi.
Xách một túi lớn đi vào trong nhà, còn chưa kịp nhìn thấy người liền nghe thấy tiếng của Thủy Nhi và Thượng Quan Quân Triết.
"Lý Băng, cô đang mang thai sao!"
Thủy Nhi kinh ngạc há hốc mồm, trợn to hai mắt, làm sao có thể, chỉ mới mấy tháng không gặp mà Lý Băng lại đã mang thai, mỹ nữ Lý Băng luôn luôn lạnh lùng làm sao lại có thể mang thai được?
Lý Băng nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Thủy Nhi liền nhíu nhíu mày.
"Tôi mang thai thì có cái gì lạ sao?"
Cùng đàn ông lên giường tất nhiên sẽ có con, chuyện này cũng rất bình thường, sớm biết vậy cô cũng đã không đánh cuộc với Diệp Duệ rồi làm hại cô phải mang thai như vậy.
"Thủy Nhi, xem ra anh còn phải cố gắng nhiều!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn bụng của Lý Băng, bất đắc dĩ nói.
thật ra thì anh đã rất nỗ lực, nhưng là không biết vì sao bụng của Thủy Nhi bụng vẫn không có một chút phản ứng có lẽ là anh có vấn đề.
Nhưng mà anh cũng không muốn đi truy cứu, anh sợ gây cho Thủy Nhi áp lực lớn, anh ở cùng với cô ấy cũng không phải bởi vì muốn có đứa bé mà là vì yêu cô.
Thủy Nhi nhìn chằm chằm Thượng Quan Quân Triết, cái người này không có tí nghiêm chỉnh nào, nói ra cũng chẳng thèm suy nghĩ gì thật là mất mặt mà!
"Các người cứ nói chuyện đi, tôi đi nấu cơm cho Sính Đình !"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, không muốn cùng bọn họ nói thêm cái gì nữa, bây giờ cũng đã hơi trễ, anh muốn nấu cơm cho Sính Đình ăn.
Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, nhìn tay cậu ta xách túi lớn túi nhỏ, nghe nói là nấu cho Sính Đình ăn, đầu tiên là giật mình, ngay sau đó trong lòng liền có chút thích thú.
Đứa nhỏ này xem ra cũng rất quan tâm đến Sính Đình, bằng không làm sao có thể tự tay đi vào phòng bếp nấu đồ ăn cho Sính Đình !
"Anh, để em giúp anh!" Thượng Quan Quân Triết nói xong liền hấp ta hấp tấp đi theo Mạc Thiên Kình vào trong bếp.
Thủy Nhi lôi kéo Lý Băng ngồi ở trên ghế sofa, còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy một bóng dáng vội vã đi tới, từ từ phóng đại ở trước mắt.
"Lý Băng, em đi ra đây cho tôi!" Diệp Duệ mới vừa vội vàng đáp máy bay chạy tới đây, liếc mắt liền nhìn thấy ngồi Lý Băng ở trên ghế sofa cực kỳ tức giận nói lớn.
Nghe Mạc Thiên Kình nói cô đang mang thai, anh thế nào cũng đứng ngồi không yên muốn tới đây hỏi cho rõ ràng, người phụ nữ này mang đứa bé của anh đến đây đến tột cùng là muốn làm gì.
không nói với anh một tiếng nào, chẳng lẽ lại muốn một thân một mình sinh hạ con của anh hay sao, sau đó ở mang theo đứa bé đến tìm anh để anh cho cô một danh phận sao?
Hay là muốn để cho anh cả đời này cũng không biết là mình có một đứa con ở bên ngoài!
Lý Băng nhìn thấy Diệp Duệ xông tới, vẻ mặt đầy hốt hoảng, lúc đó Belle liền đi tới kéo Lý Băng vào trong ngực mình để bảo vệ cô.
không chỉ có Lý Băng mà tất cả mọi người ở chỗ này cũng đều ngây ngẩn cả người.
Gương mặt tuấn tú của Diệp Duệ tức giận đến vặn vẹo, cái tên ngoại quốc đó lại cư nhiên ôm lấy Lý Băng, đây coi như là có ý gì, muốn nói cho anh biết, Lý Băng là người phụ nữ của hắn sao?
không ngờ qua mấy tháng cô lại quen với một người đàn ông ngoại quốc, Mạc Thiên Kình còn nói đứa bé có thể là anh nhưng bây giờ nhìn lại cũng không biết đứa bé này là của người nào!
Belle rất không thích người đàn ông đang hùng hổ trước mắt này so với Mạc Thiên Kình còn bá đạo hơn, vừa đến liền chất vấn Lý Băng, hắn mặc dù không thích Lý Băng, nhưng dù sao Lý Băng cũng là chị em với Sính Đình nên không thể nhìn thấy cô sợ lại không tiến lên bảo vệ được.
Diệp Duệ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm Lý Băng kia, trong mắt đều muốn tuôn ra ngộn lửa bừng bừng.
"Lý Băng, em theo tôi đi ra ngoài một chút!"
Câu tam đáp tứ, không ngờ cô gái này nhanh như vậy liền đã học được rồi, lại còn nói không muốn làm người tình của anh không ngờ lại đến đây làm người tình cho tên ngoại quốc này, thật là hèn mạt.
Lý Băng nhìn Diệp Duệ, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ kia của anh, rất tức tối nói:
"Anh là ai, tôi không biết anh!"
Nhìn anh khinh bỉ mình như vậy, cô thà chết cũng không muốn thừa nhận mình có quen biết người đàn ông vô cùng đáng ghét này.
cô vốn cho rằng lúc bọn họ gặp mặt, anh sẽ thật bất ngờ, sẽ vây lấy cô nhưng không ngờ vừa thấy mặt anh lại lớn tiếng chất vấn cô như vậy.
Anh cho rằng anh là ai, tại sao lại dám hung dữ với cô như vậy.
Diệp Duệ nghe cô nói vậy, tức giận đến sắc mặt cũng xanh mét, không nói hai lời đi tới kéo tay Lý Băng ra.
Belle cũng lôi kéo cánh tay Lý Băng, hai người bốn mắt nhìn nhau tia lửa liền bắn ra bốn phía.
"Anh muốn làm gì!"
Lý Băng nhìn Diệp Duệ, tức giận hét lớn.
Diệp Duệ nhìn Belle, lạnh lùng hỏi Lý Băng.
"nói đi, người đàn ông này là ai!"
hắn ta cư nhiên lại ôm eo của Lý Băng, mà cô lại không có chút kiêng dè nào, chỉ liếc mắt nhìn thôi anh đã cảm thấy đôi tay kia rất chói mắt.
Lý Băng muốn hất tay của anh ra, không ngờ anh lại cầm quá chặt, cô căn bản không có biện pháp gỡ ra.
"Diệp Duệ, anh buông tay!"
"Anh tên là Diệp Duệ đúng không, làm sao anh lại có thể vô lễ như thế, Băng đang bảo anh buông tay ra đấy!"
Belle dùng tiếng Trung lưu loát nói ra, anh biết Sính Đình vẫn luôn gọi cô ấy là Băng.
Anh hiện tại chỉ muốn giúp Lý Băng, anh nhìn ra được, Lý Băng rất ghét người đàn ông này, đoán chừng người đàn ông này là cha của đứa bé trong bụng Lý Băng.
"Anh là ai, tại sao lại bảo tôi buông tay!"
Diệp Duệ lạnh giọng hỏi, nhìn Belle, trong mắt ý lạnh càng đậm.
Lý Băng nhìn vào tay của anh, lạnh lùng quát.
"Diệp Duệ, cái người người điên này, anh buông tay cho tôi, tôi cho anh biết, coi như anh có quấn lấy tôi...tôi cũng không hề thích anh!"
Mặc kệ anh có quấn cô thế nào, thì cô cũng không thể nào thích nổi người đàn ông bá đạo này.
Diệp Duệ nghe cô nói cơn tức đang cố gắn kìm xuống đột nhiên lại tăng cao, một tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào trong ngực mình, lạnh giọng cảnh cáo:
"Lý Băng, em đừng quên em là người phụ nữ của tôi, đừng có nghĩ chơi bời với đàn ông khác, tôi cho em biết, một tháng làm người tình cũng có nghĩa là làm người tình một đời!"
Trong khi đó cô lại mang thai, ôm con của anh rời đi như vậy.
Diệp Duệ cũng không phải là không muốn có con, chỉ là anh không muốn Lý Băng lén mang thai ở sau lưng anh như vậy.
Lý Băng căm tức nhìn anh, lạnh giọng mắng.
"Diệp Duệ, cái người biến thái này, tôi dù có chết cũng sẽ không làm người tình của anh đâu!"
"Em nói cái gì!"
Diệp Duệ càng nghe thì lại càng thấy tức, hơi sức trên tay càng lớn hơn, bóp chặt đến mức Lý Băng phải cau mày lại.
Chương 224: Cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!
Lý Băng nhìn anh chằm chằm, từng chữ từng chữ đều là cắn răng nghiến lợi nói.
"Tôi nói là ngay cả khi tôi chết, tôi cũng sẽ không làm người tình của anh!" Lý Băng vừa nói xong, Diệp Duệ liền vung tay lên tát cô một cái, Lý Băng theo bản năng lui về phía sau, bàn tay vừa chạm vào gương mặt trắng nõn thì cả người liền ngã ra phía sau bụng chợt va mạnh vào bàn trà.
"Lý Băng!"
"Lý Băng!"
Mọi người hoảng sợ thét lên chói tai nhưng không kịp giữ cô lại, Lý Băng liền cảm thấy bụng quặn đau, dưới thân như đang có thứ gì đó chảy ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Diệp duệ, trong ánh mắt tràn đầy thù hận!
Diệp Duệ cũng không ngờ đến mình tức giận đến nỗi ra tay tát cô, hơn nữa còn làm cô ngã xuống đất.
"Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!"
Nhìn giữa hai chân Lý Băng chậm rãi chảy ra vệt máu, Thủy Nhi bị dọa sợ kêu to lên, cảm giác như thế cô đã quá quen thuộc, cô biết rất rõ ràng hiện tượng này báo hiệu cho cái gì.
Diệp Duệ ngồi xổm xuống đang muốn bế cô lên liền bị Lý Băng hung dữ đẩy ra, trong ánh mắt của nàng viết đầy hận ý.
Belle đi tới bế Lý Băng lên, sải bước chạy đi, Thủy Nhi cũng vội vàng theo ra.
Mạc Thiên Kình và Thượng Quan Quân Triết cũng từ phòng bếp chạy ra nhìn chỗ Diệp Duệ đang đứng còn đọng vết máu liền trợn tròn mắt.
Chuyện sao lại biến thành tình trạng này!
Anh gọi Diệp Duệ tới đây chỉ hi vọng anh ta sẽ giải thích rõ, muốn Lý Băng ở cùng với mình, không ngờ cư nhiên lại phá hủy cả đứa con của bọn họ.
Diệp Duệ đứng ở nơi đó, cả người vẫn còn ngây ngốc ngơ ngác!
"Mạc Thiên Kình nhìn Diệp Duệ, lạnh giọng nói.
"Diệp Duệ, lần này tôi thật sự đã nhìn lầm anh!"
Anh có thế nào cũng không ngờ đến Diệp Duệ lại có thể manh động như vậy, Lý Băng rất quan tâm đến đứa con này, có thể nói, cô ấy trừ mình ra, thứ quan tâm nhất thân thiết nhất chính là đứa nhỏ ở trong bụng, nhưng mà bây giờ đã bị Diệp Duệ làm thành như vậy, đứa bé khẳng định không giữ được nữa rồi.
Diệp Duệ ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thiên Kình, cả người liền ngã ngồi ở trên ghế sofa, hai mắt khép chặt lại.
Anh chỉ là đang tức giận chuyện cô giấu giếm mình tự ý mang thai, không ngờ cư nhiên lại đẩy cô ra, còn đứa bé, nghĩ đến đứa bé Diệp Duệ càng thêm lo lắng.
Nhất định là không giữ được rồi!
Bên trong bệnh viện, Lý Băng đã được đưa vào phòng cấp cứu, Thủy Nhi nhìn máu trên tay Belle, nhìn Belle đang ngây ngẩn cả người thì cảm thấy chuyện này trở nên rất khó tin.
Giải phẫu vẫn đang được tiến hành, Mạc Thiên Kình liền chạy tới, Diệp Duệ cũng đi theo tới đây, nhìn cửa phòng giải phẫu vẫn đang đóng chặt, Diệp Duệ liền cầu nguyện trong lòng, hi vọng lần này bọn họ có thể bình an vượt qua nguy hiểm.
Thủy Nhi nhìn Diệp Duệ, đối với người đàn ông đầy bạo lực này trên mặt viết đầy chán ghét.
"Diệp Duệ, anh còn tới chỗ này làm gì! Có phải anh muốn xem đứa bé có còn hay không chứ gì, tôi cho anh biết, anh lập tức cút cho tôi, Lý Băng nếu không có việc gì thì có lẽ tôi sẽ tha cho anh còn nếu như Lý Băng có chuyện thì Tiếu Thủy Nhi tôi cho dù có đánh không thắng anh cũng sẽ hung hăng đánh anh một trận!"
Người đàn ông này thật sự rất đáng bị ăn đòn, cư nhiên lại bạo lực như vậy.
Diệp Duệ nhìn Thủy Nhi, đối với chỉ trích của cô, anh một câu đều không dám nói, anh biết trong chuyện này anh đã sai rồi.
Anh cũng không biết tại sao mình lại manh động như vậy, đây hiện tại hoàn toàn là tự anh tìm đến!
"Thủy Nhi, cô không cần nói nữa, chuyện có thể không nghiêm trọng như thế!"
Mạc Thiên Kình lời vừa mới dứt, thì đèn của phòng giải phẫu cũng vừa tắt, bác sĩ đẩy Lý Băng ra ngoài, Thủy Nhi liền vội vàng chạy tới, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, thế nào rồi!"
Bác sĩ nhìn cô, nhàn nhạt nói.
"Đứa bé không còn nữa, người mẹ thì không có việc gì!"
một câu nói thôi lại khiến cho Diệp Duệ hoàn toàn bối rối, cư nhiên anh lại tự tay giết chết con của mình, trong đầu hiện giờ chỉ có một ý niệm đó là tự tay anh đã bóp chết con của mình!
Nghĩ đến điều này, Diệp Duệ liền cảm thấy mình thật sự rất đáng chết, đứa bé không còn nữa, Lý Băng nhất định là hận chết anh rồi.
"Các người thật không có lương tâm, một đứa bé trai đẹp như vậy liền bị các người hại chết rồi!"
Bác sĩ nhìn bọn họ, lắc đầu.
Đáng tiếc cho bé trai tuy còn chưa được ra đời nhưng cũng đã thành hình rồi.
"Lần này anh đã hài lòng chưa, con trai của tôi bị anh giết chết rồi, Diệp Duệ, cả đời này, anh cũng đừng mong tôi sẽ tha thứ cho anh!"
Lý Băng nằm ở trên giường phẫu thuật, hung dữ nhìn Diệp Duệ nói, sau khi nói xong liền nhắm mắt lại, một dòng lệ từ trong khóe mắt cô chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt khác thường làm cho người ta nhìn vào đã thấy đau lòng.
Thủy Nhi nhìn Lý Băng, cũng đều là cô nhi, lại giống nhau bị mất đi đứa bé, làm sao cô lại không hiểu cảm giác của Lý Băng giờ phút này như thế nào.
Diệp Duệ nhìn Lý Băng, muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt ra được.
Anh biết, hiện tại mặc kệ anh có nói gì cũng đều là nói nhảm, Lý Băng chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian